Phẩm Sám Hối
Phong hay gió hề thêm bão lớn
Cũng đồng là biển động của lương tri
Mấy khúc giang hà trần ôi tuyệt
Nhắn về đâu chẳng dứt cái hề không.
Chạy Nam Bắc chạy Tây Đông
Chạy về cố quán đâu cũng là trần
Mấy ai tư lương về Cực Lạc
Chốn mộng mê ôi người mê mộng.
Cảnh trong gương là hỡi mộng nê
Vạn vật hề vạn vật đồng sanh
Ta vẫn sanh ta còn sanh
Sanh cùng tử cũng là huyền bí.
Cái mà ưa là cái chẳng sanh
Cái mà ghét là cái mê hồn mộng
Còn cái thương lắm tuồng khích lệ
Thương chẳng thương đồng tuyệt vọng hề.
Cái hộ trì là dứt hẳn mối tình ly
Gẫm mình lại ngán cho mình
Ta đã thúi trần càng thêm thúi
Ta đã lửa trong vòng thêm lửa.
Nỉ non ai biết cái điệu mê hồn
Ly cái gì cũng ly là chơn tánh
Vậy không mê nó ta há mê ai.
Vầng nguyệt rạng ta sao chưa rạng
Thái dương soi ta lại chưa soi
Nhựt nguyệt vô tư ta còn tư lự
Khúc ngân hà có hỡi mấy sao.
Trăng gió vô tình vô tư kỷ
Ta cũng vô tư đồng vật của hư không
Cõi ái tạm biệt tuyệt đường sanh
Chốn ngũ trược tựa hồ như bóng chớp.
Cũng bởi cái tâm còn lén lút
Trúc với tre hai gã cũng lòng không
Tre với trúc cũng tuồng vô nhị
Vàng thau ngẩm nghĩ cũng trần ai .
Bảy báu trong qua cơn vinh nhục
Tựa cửa thiền vô nhục vô vinh
Trời đất linh đinh ta cũng linh đinh
Thiên địa vô ân ta cũng loại vô hình.
Mây gió màn không ta cũng giã đồng không
Mưa nắng sương mù tuyết phủ
Ta cũng về với một cái vô công
Vũ trụ bao la vô tâm tiếng
Đóng chuông chiều ta ngao ngán trần ôi.
Một tiệc mê hoa hoa càng thẹn
Một phút tửu phùng tửu quá bi ai
Gẫm mình là kẻ lắm mê si
Sắc sắc như vàng hồng tía.
Buổi mơ tiên sắc sắc lại mê tâm.
Ôi là sám hối sám hối cái tâm
Nó đâu vắng nó đi đâu vắng
Nó còn đây nó chẳng đi đâu
Trần ôi sao mày làm bộ điếc
Có thiệt điếc hay giả đò đó hử?
Tâm ôi mấy độ xuân sang tâm nào mộng
Tâm ôi sám hối ngày qua với cõi hư không
Thúc yên thêm gò cương dừng vó ngựa
Cái gì vốn thiệt là tâm?
Năn nỉ đâu còn là người lữ khách
Trở về chốn cũ đó nghe tâm
Ta với tâm là hai đó vậy
Tâm với ta chẳng phải là không hai.
Bỏ cái ta yêu về cái tâm yêu
Bỏ cái ta thương về với tâm thươnng
Tâm nào có thương ai đó vậy
Rồi tâm chẳng lại có tâm.
Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát.